Bách Yêu Phổ 4

/

Chương 19

Chương 19

Bách Yêu Phổ 4

26.880 chữ

21-12-2022

Phần 5: Ẩn Ẩn

Tiết tử

"Nó là hiệp khách trong loài yêu quái, là bằng hữu tốt nhất ta từng gặp trong đời."

Chương 19

“Nhị thiếu gia, ngài nói gì cơ?”

Tiêu phu nhân khó tin nhìn Ti Cuồng Lan, ngay cả giọng điệu nhu hòa trước sau như một cũng cao hơn vài phần, đám tôi tớ trong đại sảnh cũng bốn mắt nhìn nhau, không khí chợt trở nên căng thẳng.

"Thị phi của quý phủ, tại hạ bất lực, xin phu nhân tìm cao nhân khác." Ti Cuồng Lan kiên nhẫn lặp lại một lần nữa, xoay người rời đi.

Đào Yêu vội vàng đuổi theo, còn không quên để lại cho Tiêu phu nhân một nụ cười vừa đồng tình vừa xin lỗi.

"Nhị thiếu gia! Sáng nay không phải đã nói rồi sao?” Tiêu phu nhân tất nhiên là không thể thả hắn đi, cũng bất chấp dáng vẻ gì, vội vàng chạy đến trước mặt hắn vươn hai cánh tay dang ra làm động tác ngăn cản, vội đến đỏ mắt: “Ngài đã đến đây rồi, sao lại nói đi là đi?”

Ti Cuồng Lan lạnh lùng nói: "Phu nhân xin nhường đường."

"Ngoại trừ ngài, ta đi đâu để tìm cao nhân khác đây?!" Tiêu phu nhân quỳ bịch xuống một tiếng, suýt chút nữa thì ôm lấy chân Ti Cuồng Lan: “Lần này nếu ngay cả ngài cũng không giải quyết được thì cũng không còn cách nào nữa? Không bằng ta đập đầu chết luôn cho xong.”

Đào Yêu vội xen vào: "Phu nhân chớ tự sát, nếu như bà có chuyện gì thì ông chủ Tiêu không phải sẽ càng thảm hơn sao.” Thực không biết nàng đang an ủi hay là đổ thêm dầu vào lửa nữa...

Nước mắt Tiêu phu nhân không ngừng rơi, nức nở nói: "Nhị thiếu gia, có phải chúng ta tiếp đón không chu đáo? Hoặc là có mạo phạm gì đến hai vị không?”

Đào Yêu liếc nhìn Ti Cuồng Lan, đối mặt với lời cầu xin đáng thương như thế, mà tên này không thèm nhúc nhích cả lông mày, quả nhiên là vững như chó già.

"Phu nhân xin hãy đứng lên." Ti Cuồng Lan vẫn lạnh mặt: “Quỳ thế thì sao nói chuyện được.”

Tiêu phu nhân nghe ra một chút ý chịu buông lỏng, không dám nghịch lại ý hắn, vội vàng đứng dậy. Ti Cuồng Lan cuối cùng cười cười: "Phu nhân có biết, đại phu chẩn bệnh sợ nhất là gì không?”

Sợ nhất là không nhận được thù lao! Đào Yêu thầm giơ tay giành trả lời.

Tiêu phu nhân sửng sốt, sợ đáp án mình đưa ra không làm cho hắn hài lòng, hơn nửa ngày mới nói: "Chẩn đoán sai?"

Ti Cuồng Lan lắc đầu: "Sợ nhất là bệnh nhân không nói thật."

Tiêu phu nhân lại sửng sốt.

Ti Cuồng Lan tiến lên nửa bước, nói bên tai Tiêu phu nhân: “ "Nữ quỷ áo đỏ" xuất hiện trong cơn ác mộng của phu nhân, phu nhân thật sự không biết sao?”

Tiêu phu nhân ngạc nhiên, khẽ há miệng, không biết nên đáp lại thế nào.

Ti Cuồng Lan đứng thẳng người, chắp tay nói với nàng: "Cáo từ." Dứt lời lập tức vòng qua người bà ta đi về phía trước. “Hết cách rồi, tính tình của thiếu gia nhà ta là thế đó, chẳng ai biết có chuyện gì hay có ai làm ngài mất hứng, xin phu nhân lượng thứ cho!” Đào Yêu nhún nhún vai, nhỏ giọng đề nghị: “Phu nhân vẫn nên mau chóng nghĩ cách khác đi, ta thấy ông chủ Tiêu không chịu nổi bao lâu nữa đâu, ôi chao, đúng là tạo nghiệp.”

Tiêu phu nhân rã rời nhìn bóng lưng hai người bọn họ rời đi, hai tay vẫn nắm chặt cuối cùng thỏa hiệp buông xuống, bà hét một tiếng: "Nhị thiếu gia dừng bước, có thể nghe ta nói một lời không?"

Ti Cuồng Lan dừng lại.

Tiêu phu nhân thoáng thở phào nhẹ nhõm, tiến lên nói: "Mời đi theo ta."

Hai người được bà ta đưa đến một gian phòng giống như thư phòng, bà cho tất cả tôi tớ bên người lui ra, tự khóa chặt cửa phòng, xác nhận trong ngoài phòng không có tai mắt nào khác, mới mời bọn họ ngồi xuống.

Ti Cuồng Lan bưng trà lên thổi, chờ đối phương mở miệng.

Đào Yêu chỉ lo lấy bánh ngọt trên đ ĩa, chuẩn bị sẵn sàng để xem kịch hay.

Tiêu phu nhân ngồi xuống đối diện bọn họ, ngón tay xoắn xoắn ống tay áo của mình, sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nói nên lời, giống như có đao nhọn chôn ở trong lòng, chỉ cần nói ra sẽ máu chảy thành sông. Ti Cuồng Lan uống một ngụm trà, Đào Yêu đã nhét bánh vào miệng đến phồng cả hai bên má, thế nhưng Tiêu phu nhân vẫn còn đang xoắn tay áo.

”Thời gian không có nhiều, phu nhân xin cân nhắc.” Ti Cuồng Lan buông chén trà xuống.

Tiêu phu nhân hít sâu một hơi, dùng giọng nói không lớn hơn muỗi bao nhiêu nói: "Đây không phải là lần đầu tiên Tiêu phủ xảy ra loại quái sự này."

Ti Cuồng Lan hơi nâng tay lên: "Nguyện nghe rõ ràng."

Đào Yêu vội vàng nuốt điểm tâm trong miệng xuống, chỉ sợ bỏ sót một chữ.

"Mười năm trước..."Tiêu phu nhân gian nan nói: “Tiểu An mới hai tuổi...... Là con trai duy nhất của lão gia, trong một đêm đã biến thành dáng vẻ khác.”

Đào Yêu thốt lên: "Mặt tiểu thiếu gia cũng nửa người nửa yêu như thế sao?”

"Cũng không phải." Tiêu phu nhân lắc đầu: “Cả khuôn mặt Tiểu An đều biến thành một đứa trẻ khác, giống như có người gắn một khuôn mặ ai cũng không biết lên mặt Tiểu An vậy.” Tiêu phu nhân theo bản năng ôm ngực, vẻ mặt vừa khổ sở vừa khó hiểu: “Ta vẫn còn nhớ rõ mặt đứa nhỏ kia, rất đáng yêu, giữa đôi lông mày còn có một nốt ruồi chu sa. Nhưng đó lại không phải là mặt của Tiểu An!"

"Lại là nốt chu sa..." Đào Yêu lẩm bẩm.

"Ông chủ Tiêu phản ứng thế nào?" Ti Cuồng Lan hỏi.

Ánh mắt Tiêu phu nhân thay đổi, do dự thật lâu mới cắn răng nói: "Lão gia vừa thấy dáng vẻ như thế của Tiểu An thì kinh ngạc hơn bất cứ ai, hơn nữa một người bình thường không hay nổi giận như lão gia, thế mà hôm đó ngoài trừ ngạc nhiên ra mà còn cực kỳ phẫn nộ, vô cùng ghê tởm, giống như một người khác vậy.

Ta cứ nghĩ rằng lão gia sẽ chữa trị cho Tiểu An, thế nhưng không ngờ...”

"Thế nào?" Đào Yêu hỏi dồn: “Không muốn nói người cũng phải nói đó.”

Tiêu phu nhân theo bản năng ôm chặt ngực, hồi lâu mới lấy hết dũng khí nói: “Ngày hôm sau khi Tiểu An gặp chuyện không may thì bị mất tích. Không ai biết nó đã đi đâu. Ta hỏi lão gia, lại bị lão gia tát ta một cái thật nặng, ông ấy nói Tiểu An không phải là nhi tử của ông ấy mà là yêu nghiệt, ai dám hỏi đến nó thì là đối địch với ông ấy, tuyệt đối không tha. Ngay cả ta cũng không thể ngoại lệ..." Bà sờ mặt mình, giống như cái tát kia vẫn còn đau đớn: “Nhiều năm phu phụ, ông ấy chưa từng nói một lời nào với ta về chuyện ấy.”

“Có khi nào ông ta ném đứa nhỏ đi rồi không?” Nửa miếng điểm tâm của Đào Yêu rơi hết khỏi miệng: "Đó không phải là con ruột của ông ta sao!”

Tiêu phu nhân lau nước mắt: "Lão gia đột nhiên dứt khoát tuyệt tình khác thường như thế, ta chỉ là phường nữ tử, thật sự không dám truy vấn hơn nữa, thưng thị nữ cận thân của ta thầm nói với ta, rằng nó từng vô tình thấy hai người hầu nâng một cái rương, lén lút rời khỏi phủ trong ngày Tiểu An mất tích.” Nàng thở dài mấy hơi, mới tiếp tục nói: “Ai cũng đều biết thủ đoạn lão gia quả quyết, là người nói được làm được, cho nên không ai dám làm nghịch ý của ông ấy, không ai dám nhiều lời nữa. Sau đó, lão gia tuyên bố với bên ngoài Tiểu An mắc bệnh chết non, từ nay về sau không ai nhắc tới đứa nhỏ này nữa, giống như đứa bé chưa từng đến thế giới này vậy.” Bà ta hơi khựng lại, chắp hai tay trước ngực: “Chỉ mong ông trời có mắt, giữ lại một mạng cho đứa bé kia.”

Một đám người có mắt mà coi như mù thì có tư cách gì cầu ông trời mở mắt... Đào Yêu từ đáy lòng lạnh lẽo cười một tiếng, lại quay đầu nhìn Ti Cuồng Lan, vẻ mặt nghi ngờ: "Người như vậy chúng ta vẫn phải ra tay giúp đỡ sao?"

Ti Cuồng Lan lại im lặng, giống như nghe được ai nói tối hôm qua ăn gì mà bình tĩnh nói: "Thân mẫu của tiểu thiếu gia đâu?”

Tiêu phu nhân dường như bị đâm vào một chỗ đau khác, nói: "Từ lúc Tiểu An xảy ra chuyện, A Phi...... Cũng là thân mẫu của Tiểu An đã bị lão gia giam lỏng, nói sớm biết thế đã không nạp nàng vào Tiêu phủ, lại sinh ra một yêu nghiệt. Gặp tai họa như vậy, A Phi ngày ngày khóc lóc ở trong phòng, không ăn không uống, rất nhanh đã trở nên điên khùng, không bao lâu thì đập đầu tự sát.” Bà cúi đầu: “ A Phi là một cô nương tốt sống rất khuôn phép, ngày thường ta và nàng cũng sống chung rất tốt, coi Tiểu An như con mình, lại không biết tạo nghiệp gì, chỉ mới sớm chiều, bọn họ đều đã không còn nữa.”

“Sau đó không còn tin tức của tiểu thiếu gia nữa sao?” Ti Cuồng Lan hỏi.

Tiêu phu nhân lắc đầu: "Không còn nữa. Tất cả mọi người đều cho rằng Tiểu An chết non vì bệnh tật. Mười năm sau, lão gia chuyên tâm làm ăn, thanh danh càng lúc càng lớn, tiền kiếm được cũng càng ngày càng nhiều. Ta từng khuyên lão gia cưới thêm một phòng nữa, nếu không lại tuyệt hậu Tiêu gia, ông ấy lại rất bài xích đề nghị của ta, còn nói lỡ như lại sinh ra yêu nghiệt gì đó nữa. Ta cũng bất đắc dĩ, không đề cập đến nữa. Tất cả đều là mệnh, có lẽ trời định chỉ có hai phu phụ chúng ta ở bên nhau đến già, và cũng chỉ có thể tiếp nhận hiện thực này thôi. Ai ngờ, lão gia hôm nay cũng gặp phải tai ương như vậy... Tim ta, thực sự là vỡ thành từng mảnh.”

Đây không phải là báo ứng sao, Đào Yêu lại âm thầm cười lạnh một tiếng, hỏi nàng: “"Nữ quỷ" trong cơn ác mộng của ngươi, là nhị phu nhân sao?"

Nàng rã rời gật gật đầu: "Đúng là A Phi, làn da của nàng trắng hơn tuyết, hát hay múa đẹp, khi còn sống thích nhất là mặc áo đỏ, thướt tha kiều diễm, ngay cả lão gia cũng từng khen nàng xinh đẹp linh động giống như một chú cá đỏ. Ta không thể nhận nhầm được. Bà ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nói: "Trước đây không nói với hai vị... Là bởi vì chuyện cũ mười năm trước, thật không dễ dàng nói ra miệng.”

"Cho nên các ngươi vẫn cho rằng nhị phu nhân "oan hồn tác quái", muốn tìm các ngươi báo thù?" Đào Yêu nhíu mày.

"Ngoại trừ điều này, ta thực không nghĩ ra lý do gì khác nữa." Tiêu phu nhân nói tiếp: “Dù sao Tiểu An cũng là con ruột của nàng.”

Đào Yêu hừ một tiếng: "Muốn báo thù thì đã báo luôn năm đó, cần gì phải chờ mười năm..." Nói xong, trong đầu nàng chợt lóe lên, chợt càng thêm xác định suy đoán của mình.

"Được, ta biết rồi." Ti Cuồng Lan đứng dậy.

"Nhị thiếu gia......." Tiêu phu nhân cũng căng thẳng đứng lên: “Tất cả những gì ta biết đều nói hết cho ngài rồi, không hề giấu diếm một chút nào, xin ngài đừng đi nữa!”

Ti Cuồng Lan mỉm cười.

*

Người trong Tiêu phủ, chưa từng thấy phu nhân bọn họ chật vật như vậy.

Nàng thật sự ôm lấy chân Nhị thiếu gia Ti gia, nước mắt ngắn dài cầu xin hắn ở lại giúp đỡ thế nhưng cuối cùng vẫn bị tiểu nha đầu áo đỏ bên cạnh Ti nhị thiếu kéo mạnh ra. Nha đầu kia còn khuyên nàng đừng nên lãng phí sức lực nữa, thiếu gia nhà nàng nói không nhúng tay thì sẽ tuyệt đối không nhúng tay vào, có cho bao nhiêu thù lao cũng không được, nếu cứ dây dưa tiếp thế này thì thực không dễ nhìn lắm.

Cuối cùng, mọi người trơ mắt nhìn hai vị kia bỏ lại Tiêu phu nhân phía sau, không chút do dự rời khỏi Tiêu phủ, chỉ để lại tiếng khóc tuyệt vọng vang dài theo sau.

Quản gia lão Hứa và tỳ nữ Lan nhi vội vàng đi lên nâng bà lên, Lan nhi đau lòng nói: "Phu nhân, không cần cầu xin bọn họ như thế, nói không chừng bọn họ cũng giống như người khác, thực sự không có bản lĩnh thì sao."

Lão Hứa cũng nói: "Đúng vậy, phu nhân khoan hãy vội, để ta đi tìm một vài cao nhân khác tới đây."

Hai gia đinh Hồ Đại Ngưu và Trương Thắng cũng phẫn nộ bất bình ở phía sau, nói chưa từng thấy kẻ nào cuồng vọng như vậy, hận không thể đánh cho Ti Cuồng Lan và Đào Yêu một trận, nhưng đồng thời cũng sợ đánh không lại bọn họ......

Chạng vạng, thời tiết càng thêm rét lạnh, tiểu đồng Tiểu Phúc cầm một cái áo choàng đến, khuyên Tiêu phu nhân dù thế nào phải giữ gìn sức khỏe, nếu không may nhiễm phong hàn thì không hay.

Nhưng Tiêu phu nhân không nghe lọt lời ai nói, nàng kéo tay Lan nhi bảo dìu mình ra ngoài, không cho bất cứ ai đi theo, chỉ nói muốn đi đến Phật đường tĩnh tâm, đêm nay không ai được đến quấy rầy.

Tất cả mọi người đều thở dài một hơi.

Sau khi trời tối, tuyết lại rơi dày thêm, cả tòa Tiêu phủ đèn đuốc xác xơ, tử khí nặng nề.

Các gia đinh canh giữ trước cửa sảnh phụ lạnh đến mức phải xoa tay, trong lòng tự nhủ mấy giờ mới có người mang đồ ăn đến, vừa lạnh vừa đói.

Đợi một hồi lâu, rốt cục có hai người xách đồ ăn từ xa đi tới, là Lan nhi và Tiểu Phúc, mấy ngày nay đều là hai người này phụ trách đưa cơm cho gia đinh bảo vệ ở đây. Gia đinh nhận thức ăn, vừa ăn vừa hỏi: "Nghe nói người phu nhân tìm tới đều chạy cả rồi sao?" Nói xong lại chậc chậc, hạ thấp giọng nói: “Ba cao nhân kia sáng sớm nay đã bị đánh chạy, bây giờ đến người đánh bọn họ cũng chạy rồi, phải làm sao bây giờ?"

Lan nhi nhíu mày trách móc: "Ăn cơm của ngươi đi, việc này phu nhân tự có định đoạt, các ngươi chỉ cần canh giữ cửa viện là được rồi."

"Không phải... không phải chúng ta cũng sợ ở đây lắm sao! Cũng không phải không biết bộ dáng lão gia hôm nay......"

"Còn nói! Mặc kệ lão gia có bộ dáng gì, các ngươi đều phải canh giữ thật tốt nơi này!" Lan nhi trừng mắt nhìn bọn họ: “Còn nữa, phu nhân đã nói rồi, không được lén lút nhắc tới chuyện của lão gia, ai dám vi phạm, gia pháp hầu hạ, các ngươi cẩn thận da của mình!”

“Đây không phải là nói với ngươi sao......" Gia đinh tủi thân nói, nhưng vẫn không quản được miệng, lại nhỏ giọng nói: “Lão gia chúng ta ngày thường cũng không phải là người tốt đẹp gì, đắc tội không ít người, nói không chừng là đắc tội đến nhân vật ghê gớm nào cũng nên.”

“Còn nói!!" Lan nhi cầm nửa cái bánh nhét vào miệng đối phương, còn mình lại nhìn thoáng qua trong khoảng sân tối đen thở dài, không biết nên nói gì mới tốt.

"Lan nhi tỷ, cơm này còn cần đưa không?" Tiểu Phúc rụt cổ, do dự nhìn hộp thức ăn trong tay mình: “Lão gia... Người vẫn có thể ăn được sao?”

"Đương nhiên phải đưa vào." Lan nhi nhìn đứa nhỏ xưa nay làm việc lanh lẹ này: “Ngươi có phải là...... Sợ không?"

Tiểu Phúc không lên tiếng.

Trong lòng mọi người đều biết, Tiêu phu nhân ngày thường đối xử với bọn họ không tệ, thực sự đối xử với họ như người thân chân chính. Dáng vẻ bây giờ ông chủ Tiêu, cũng chỉ có mấy người bọn họ biết được, Tiêu phu nhân ra lệnh cho những người khác không được đến gần sảnh phụ của Tiêu phủ, đối ngoại chỉ nói ông chủ Tiêu mắc bệnh nặng, sợ lây nhiễm, cho nên sau khi xảy ra chuyện, mấy chuyện vặt vảnh ở sảnh phụ đều do mấy người họ trông nom. Thế nhưng, cho dù Tiêu phu nhân đối xử tốt với bọn họ thế nào thì dáng vẻ dọa chết người của ông chủ Tiêu cũng rất khó khiến người ta không sợ hãi, huống hồ lại là một đứa bé nhát gan như Tiểu Phúc. Sau khi chuyển đến sảnh phụ, ông chủ Tiêu cũng rất ngại gặp người, có khi ngay cả Tiêu phu nhân cũng không đến gần được lão, chỉ có đứa bé Tiểu Phúc này khiến lão không sợ hãi mấy, cho nên mấy ngày nay đều do nó phụ trách đưa cơm cho ông chủ, mấy ngày gần đây mới có thể miễn cưỡng ăn một chút, về sau, thần trí của lão càng ngày càng hỗn loạn, thấy ai cũng nói thấy quỷ, đồ đạc cũng không chịu ăn, còn đập vỡ vụn bát đ ĩa. Mỗi lần Tiểu Phúc đưa cơm đi ra đều đều thở dài thở ngắn.

"Hay là... ta vào với ngươi?” Lan nhi nói rất nhỏ, vì nàng cũng rất sợ bước vào căn phòng u ám kia.

Tiểu Phúc lắc đầu: "Không cần, đây vốn là chuyện mà ta nên làm."

Dứt lời, cậu hít sâu một hơi, bước vào cửa viện.

Bên tai chỉ có tiếng gió thổi vù vù, thổi qua mặt giống như dao cắt thịt, phòng ông chủ Tiêu cách cậu càng ngày càng gần, mỗi ô cửa sổ đều giống như một con mắt không nhìn thấy đáy, quái quỷ nhìn chằm chằm người tới gần.

Tiểu Phúc dừng trước cửa phòng, gió tuyết đan xen thành một đường cong hỗn loạn thổi sau lưng nó, gương mặt cậu lạnh đến đỏ bừng, dần dần không còn sự do dự và nỗi sợ hãi vừa rồi.

Tiểu Phúc đẩy cửa bước vào, theo ánh đèn dầu yếu ớt kia, thuần thục tìm được vị trí của ông chủ Tiêu.

"Lão gia, đến giờ ăn cơm rồi." Cậu ngồi xổm trước mặt ông chủ, lấy thức ăn từ trong hộp ra: “Hôm nay có cá chép chua ngọt ngươi thích đấy.”

Ông chủ Tiêu vẫn quấn mình kín mít trong chăn, ngay cả cái đầu cũng không chịu thò ra, từ khi nghe được có người tiến vào thì lập tức run rẩy không ngừng.

"Bao nhiêu cũng ăn một chút đi." Tiểu Phúc bưng mâm đ ến trước chăn, vẻ mặt giống như một bà lão lải nhải: “Có thể ăn cơm là tốt rồi, phải biết quý trọng. Qua vài ngày nữa, chỉ sợ muốn ăn cũng không được. Chẳng qua ngươi yên tâm, không ăn cũng không đói chết, ngươi vẫn phải sống, dùng dáng vẻ như bây giờ, mãi mãi sống sót.” Trong ánh sáng đung đưa không ngừng, khuôn mặt của cậu càng không giống một đứa trẻ, khóe miệng cũng nổi lên một nụ cười lạnh lùng: “Không ai có thể làm cho người trở lại được.”

Người dưới chăn càng thêm run rẩy.

"Thật sự không muốn ăn sao?" Cậu ngửi ngửi đ ĩa cá chép chua ngọt kia, buông xuống: “Thật đáng tiếc.”

Dứt lời, cậu tới gần hơn một chút, vươn tay trái, vừa nhíu mày đã thấy một đoàn sương mù xám tràn ra từ trong mắt nó, dây leo quấn quanh cánh tay trái nó, rồi vội trượt về phía ngón trỏ của nó, cuối cùng chui ra từ đầu ngón tay, tụ thành một cây "châm" như tia sáng độc màu xám.

Cậu cười cười, quyết đoán giơ tay trái lên, dùng cây gai độc trên ngón trỏ nhắm vào đầu ông chủ Tiêu hung hăng đâm vào. Mọi chuyện xảy đến rất nhanh, một bàn tay trắng nhỏ nhanh như chớp vươn ra khỏi chăn, chỉ trong nháy mắt gai độc đã đâm xuống cổ tay vươn ra của cậu.

Chiếc chăn dày trượt xuống, lộ ra khuôn mặt cười tủm tỉm của Đào Yêu: "Ta không thích ăn cá."

Sắc mặt Tiểu Phúc đột nhiên thay đổi: "Ngươi..."

Chỉ trong nháy mắt cậu kinh ngạc há miệng, một viên thuốc màu trắng đã sớm chuẩn bị sẵn cho cậu đã nhét thẳng vào trong miệng, ngay sau đó Đào Yêu đưa tay nâng cằm bắt cậu ngậm miệng lại, rồi đánh một chưởng vào trán câun, quát lên: "Đi ra!" Một cơn gió mạnh thổi qua người Tiểu Phúc, cả người câun không tự chủ được mà ngửa ra sau, một cái bóng màu xám rơi ra từ sau lưng cậu, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất hoàn toàn không còn tung tích.

Nó biến mất rồi? Đào Yêu nhíu mày.

Tiểu Phúc đã ngất đi, trong phòng ngoại trừ tiếng hít thở chậm rãi của Đào Yêu ra thì không có động tĩnh gì nữa.

Đột nhiên, bình hoa đặt trên tủ ngã xuống đất dưới tình huống không có ngoại lực tác động vào, sau đó rèm cửa cũng lắc lư, cửa phòng đóng chặt cũng bị phá ra một khe hở, giống như có thứ gì đó kích động xông ra ngoài.

"Hỏng rồi..." Đào Yêu trong lòng thầm nghĩ không ổn, vội vàng đuổi theo.

Ai ngờ, vừa lao ra khỏi cửa đã đụng vào lưng một người.

Ti Cuồng Lan vững vàng đứng trên bậc thang nhìn giống như một tác phẩm điêu khắc bằng đá, huyết kiếm trong tay còn chưa tra vào vỏ, trên thân kiếm bóng loáng phản chiếu bóng hình Đào Yêu từ sau lưng hắn thò đầu ra, chỉ thấy ở gốc cây thấp ở phía đối diện rơi đầy những cành cây gãy và một luồng ánh sáng đỏ.

Lá vụn, một đóa hoa nhỏ màu xám xanh hiện ra khuôn mặt người, kéo thân hoa nhỏ đã bị cắt đứt một nửa, yếu ớt nằm ở đó.

Cách nó không xa, mặc dù không thấy có gì, nhưng những cành cây gãy kia lại giống như có thứ gì đó đè ở trên, lạch cạch vang lên tiếng động.

"Ngươi lên trước đánh, ta giải quyết hậu họa." Ti Cuồng Lan thu kiếm vào vỏ, nhìn thoáng qua Đào Yêu: “May mà có ta giải quyết hậu họa.”

Đào Yêu tiến lên một bước, đánh giá yêu quái suýt chút nữa trốn thoát khỏi tay nàng: "Lúc này ta chỉ hơi sơ suất một chút, một chút thôi." Dứt lời, nàng lục lọi tìm gì đó trong túi vải một hồi, lấy một viên thuốc màu xanh ra, hai ngón tay vừa kẹp thì đã thấy viên thuốc kia vỡ thành những hạt li ti lơ lửng trên tay nàng, lấp la lấp lánh rất đẹp mắt.

Ti Cuồng Lan mặt không đổi sắc nhìn phong cảnh kỳ diệu trên tay nàng: "Đẹp như thế, hẳn là độc dược nhỉ."

"Ta ước gì nó là độc dược." Đào Yêu hừ một tiếng, giơ bàn tay lên, hạt li ti kia vội bay ra ngoài, giống như hạt cát bị rải ra, sau đó tất cả đều rơi vào cành cây gãy bên cạnh yêu quái kia.

Rất nhanh, một vật thể có hình dáng như quả trứng gà mọc hai tay hai chân, trên lưng còn có hai cánh như vây cá, dần dần lộ ra đường nét từ trong những hạt li ti lấp lánh kia, hẳn là bị thương rồi, vẫn đang nằm trên cành cây nhúc nhích thân thể.

Lại còn có yêu quái thứ hai?!

Đào Yêu ngồi xổm xuống, lông mày nhíu lại, nhìn chằm chằm yêu quái dựa vào thuốc mới lộ ra thân hình hơn nửa ngày, mới vỗ đùi một cái: "Ôi chao! Thế mà là một con Ẩn Ẩn!!"

Ti Cuồng Lan trấn định hỏi: "Thêm một con nữa sao?"

"Đúng rồi." Đào Yêu lập tức giải thích với hắn: “Yêu này tên là Ẩn Ẩn, sinh ra từ thời trời đất hỗn độn, không biết nơi đến nơi đi, giống như hư vô, thi triển kế sách xảo diệu thì có thể thấy được bản tướng thật, nhìn như quả trứng mọc ra tứ chi, lưng có hai cánh, có thể ẩn mình cũng có thể giúp yêu quái khác ẩn mình, rất khó bắt được." Dứt lời, nàng gãi gãi đầu: “Hai bọn chúng sao lại quấn lấy nhau thế này..."

Nàng cầm Nhân Diện lên, cẩn thận xem xét, lẩm bẩm: "May mà vết thương không quá trí mạng... Vẫn có thể chống đỡ được vài ngày.” Dứt lời lại ngẩng đầu nhìn Ti Cuồng Lan, tò mò nói: "Vừa rồi ngay cả ta cũng không thể tìm được vị trí của chúng nó, ngươi lại một kích đánh trúng, ngươi không nhìn thấy chúng nó mà phải không."

"Ta cảm thấy có một luồng không khí bất thường lướt qua, cũng thấy cành lá trên cây dao động bất thường. Có một số thứ, mặc dù khó nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng miễn là chúng tồn tại, thì nhất định sẽ có dấu vết.” Ti Cuồng Lan ngồi xổm bên cạnh Đào Yêu, nhìn hai yêu quái trong tay nàng và trên mặt đất: “Một bọn sao?"

"Nếu không phải một bọn thì Nhân Diện sao có thể trốn được như thế." Đào Yêu bĩu môi: “Chẳng qua kiếm của ngươi thế mà có thể làm yêu quái bị thương. Ngươi xuống tay quá nặng, kiếm khí của ngươi nếu nhích lên trên một chút thôi thì hai cái đầu này chỉ sợ đều bị gọt đi mất rồi.”

Ti Cuồng Lan lơ đãng nói: "Không phải ngươi là đại phu chuyên chữa cho yêu quái sao, đầu rớt cũng có thể gắn lại được thôi."

"Gắn cái đầu ngươi! Ngươi tưởng chúng nó là bàn ghế chắc.” Đào Yêu lấy đưa Nhân Diện đến gần hơn một chút, vật nhỏ rụt vào lòng bàn tay nàng, nhắm mắt cắn răng, thân thể run rẩy, đúng là vô cùng yếu ớt đáng thương, thật sự không thể nào liên hệ nó với một loài yêu quái hung ác được. Nàng lại đưa mắt nhìn Ẩn Ẩn đang nằm trên mặt đất, tiện tay cầm lấy một nhánh cây chọc chọc vào người nó, chỉ nghe nó rên hừ hừ vài tiếng như muỗi kêu.

Đào Yêu buông cành cây xuống, mỉm cười: "Khó trách mấy tên nhóc trên thiên giới lại không ưa mấy loại tàng hình các ngươi. Còn phiền toái hơn cả Thục Hồ, bọn nó ít nhất khi bị thương và trước khi chết còn hiện hình, còn đám các ngươi đến chết cũng không hiện hình, thậm chí ngay cả loại thần khí như Phật Nhãn cũng không thể chiếu ra ngươi. Nếu không phải ở chỗ ta có viên thuốc phấn xương Tinh Lân Thú chuyên phá thuật ẩn thân này, sợ là đời này cũng không gặp được ngươi mất.”

Lúc đầu nó còn phải giãy dụa hai cái, bây giờ thì hoàn toàn bất động, chỉ nằm liệt ở đó, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Đừng giết nó."

Đào Yêu nhíu mày: "Vừa rồi chạy nhanh như vậy, bây giờ không nữa sao?"

Nó hơi xoay người, giơ một bàn tay lên... nói là tay, thực ra chỉ là một thứ đồ chơi như sợi chỉ... chỉ về phía Ti Cuồng Lan: "Kiếm của hắn quá tàn nhẫn, xương cốt toàn thân ta hình như đều vỡ vụn cả rồi."

"Ngươi ngay cả hình dạng bình thường cũng không có thì xương từ đâu ra?" Đào Yêu lườm nó một cái: “Chẳng qua là đính một chút kiếm khí thôi, chỉ chút bản lĩnh này của ngươi thế mà còn dám giúp yêu quái khác ẩn thân ẩn tích, nối giáo cho giặc.”

"Ta đã sớm khuyên nó rồi, thuật sĩ giang hồ mà Tiêu phủ tìm tới chúng ta có thể mặc kệ, nhưng ác nhân Đào Đô tới, thì chỉ có chuồn đi mới là thượng sách. Nếu nó nghe ta thì hôm nay ngươi đã không có cơ hội bắt được chúng ta.” Nó có hơi tức giận: “Cái thứ ngu xuẩn thiếu kiến thức này không nhận ra ngươi, còn ta thì vẫn có thể nhận ra.”

“Biết sự lợi hại của, cũng biết ý đồ của ta, thế mà không chạy nhanh đi?” Đào Yêu nhìn Nhân Diện trong tay, lạnh lẽo cười: “Ngươi không biết ta, chỉ sợ cũng không biết Đào Đô chúng ta đối với mấy loại yêu quái hại người vô tội như ngươi.... Từ trước đến nay đều là giết không tha.”

Ti Cuồng Lan nghe đối thoại bọn họ, nhìn kỹ từng biến hóa trên biểu cảm của Đào Yêu, ban ngày nàng vẫn còn là một nha đầu ham chơi ham ăn, ngủ đến mức ch ảy nước miếng trong xe ngựa, giờ phút này lại giống như biến thành một người khác. Đôi mắt cười rộ lên như trăng lưỡi liềm kia, một khi mất đi nụ cười chân chính, lại là một đôi lưỡi dao sắc bén không hề có tình cảm nào, giống như có thể rút gân rút xương của kẻ địch bất cứ lúc nào. Hắn chưa từng thấy một nàng như vậy, trong lòng không khỏi có thêm vài phần tò mò đối với nàng.

Ba chữ "giết không tha" vừa nói ra khỏi miệng, Ẩn Ẩn bối rối nhìn chuông vàng trên cổ tay Đào Yêu, lớn tiếng nói với người khác: "Ngươi lên tiếng đi! Cầu xin nàng đừng giết ngươi. Chuông vàng vang lên, sẽ không còn đường sống nữa đâu!"

Đào Yêu rõ ràng cảm thấy yêu quái trong tay càng thêm run rẩy, nhưng vẫn không chịu mở miệng.

Tiểu yêu không đụng đậy, mềm nhũn giống như là có xương.

"Ta đã từng chữa cho rất nhiều yêu quái, cũng từng giết rất nhiều, chuyện ngươi làm với ông chủ Tiêu, theo luật của Đào Đô, người làm thương nhân loại vô tội, phải chịu cực hình." Sắc mặt nàng trầm xuống: “Ngươi vận may không tốt gặp được ta, thôi thì cứ nhận mệnh đi.” Tên trên mặt đất nóng nảy, giãy dụa đứng lên, lớn tiếng quát: "Cho dù muốn chết, cũng không nên chết uất ức như vậy chứ!"

“Hôm nay nếu muốn xử ta cực hình, ta không còn lời nào để nói. Nhưng cho dù ngươi không động thủ, ta cũng không sống được mấy ngày nữa rồi.” Nhân Diện chậm rãi mở mắt ra, nó nhìn vào phòng ông chủ Tiêu: “Người kia, không vô tội.”

Đào Yêu và Ti Cuồng Lan đều ngẩn ra.

Lúc này, xa xa ngoài cửa viện truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, là Tiêu phu nhân, Hứa quản gia cầm đèn lồ ng bước vào cửa, phía sau còn còn đám gia đinh, Ti Cuồng Lan đứng dậy đi về phía bọn họ, ngăn họ lại nửa đường: "Xin phu nhân tạm thời tránh đi, sau khi xong việc, chúng ta sẽ báo lại với bà.”

Tiêu phu nhân nhìn về phía sau hắn, chỉ miễn cưỡng nhìn thấy Đào Yêu ngồi xổm dưới tàng cây không biết đang làm gì, nàng lo lắng nói: "Ban ngày ngài nói muốn ta diễn một vở kịch, đã thành công rồi sao?"

Ti Cuồng Lan gật gật đầu.

Tiêu phu nhân mừng rỡ: "Vậy lão gia nhà ta có đỡ hơn không?"

"Ít nhất hung thủ hại ông ta không thể tiếp tục nữa." Ti Cuồng Lan từ trước đến nay luôn cẩn thận, hắn có thể dùng kiếm khí làm yêu bị thương, nhưng chưa chắc có năng lực khiến cho ông chủ Tiêu phục hồi như cũ, có thể hay không "hoàn toàn khỏe", thì phải còn xem ý trời.

Mặc dù là trả lời như vậy, nhưng Tiêu phu nhân cũng thoải mái hơn rất nhiều. Nếu Ti Cuồng Lan không muốn bị quấy rầy, nàng đành phải nói: "Hết thảy giao cho Nhị thiếu gia, đại ân đại đức, đời này khó quên." Dứt lời, bà ta lại mỗi bước lại quay đầu ba lần mang theo đám người rời khỏi sảnh phụ. Trước sân lại yên tĩnh trở lại.

Đào Yêu bây giờ ngồi xếp bằng xuống dưới tàng cây, Nhân Diện vẫn nằm trong tay nàng. Trước người Ẩn Ẩn, dưới "tiêu ký" của bột xương Tinh Lân Thú không còn cách nào ẩn thân được, chỉ đành giống như một quả trứng gà toàn thân lóe sáng, ủ rũ ngồi đó, thỉnh thoảng còn muốn ho khan hai tiếng, dáng vẻ bệnh nặng khiến người ta đồng tình.”

“Nghe nói thù lao ẩn thân của Ẩn Ẩn các ngươi không thấp đâu nhỉ." Đào Yêu nhìn chằm chằm Nhân Diện trong tay, chậc chậc miệng nói: “Nhưng nhìn ngươi không giống một tên có thể trả thù lao cao nhỉ.” Nàng cười: “Nếu không, các ngươi cùng nhau nói với ta, các ngươi làm sao chật vật như vậy đi?"

Ẩn Ẩn lại ho khan vài tiếng, không hài lòng lắm với cách hình dung của Đào Yêu nhưng lại không dám nói rõ.

“Ta không phải chật, nó cũng không phải vật." Nhân diện lại gằn từng chữ nói: “Ta chỉ là một tiểu yêu quái bình thường mà thôi.”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!